top of page

Chào mọi người, mình tên Đăng, mình là một chú mèo xám đáng yêu ngốc nghếch. Hôm nay, mình sẽ kể mọi người nghe những tâm sự giản đơn của mình về cuộc sống.


 

CÔ ĐƠN


Mọi người hay nói loài mèo chúng mình chỉ thích chơi một mình thôi. Đúng là như vậy, thử nghĩ xem, cả ngày ba mẹ đi vắng thật lâu, đến tối mới về đến nhà. Vậy trong lúc đó, mình phải đợi ba mẹ về ha? Vậy thì buồn lắm, có khi mình sẽ bị trầm cảm cho coi. Hay mấy lúc ba mẹ đi du lịch đâu đó, để mình ở nhà cả 2 3 ngày, nếu mình không tự kiếm việc cho mình chơi, tự làm cho mình vui thì sao mình chịu nổi việc phải phụ thuộc vào người khác cho hạnh phúc của mình. Mình thấy tự tạo niềm vui cũng dễ mà chứ không khó đâu, chịu khó đi lòng vòng quan sát thấy nhiều cái hay hay. Mình thích cảm giác chill chill nằm ngoài ban công ngắm trời, mây, chim bay, nhìn đường phố đông đúc, cảm giác triết học kiểu mình là một phần trong đó và mình lại vừa nằm ngoài tất cả. Những lúc đó, mình không thích bị ai làm phiền, mình chỉ muốn cảm giác tự tại và cô đơn giống như lúc mình được sinh ra và lúc mình sẽ mất đi. Nhưng mà mình cũng thích có người ở bên cạnh, chơi đùa cùng mình và quan tâm đến mình. Nếu hôm nào mẹ về trễ hay mẹ bị ốm không chơi với mình được, mình cảm giác rất buồn. Mình còn thích được vuốt ve, được vỗ mông lắm, cảm giác thật là phê tại vì mình không có khả năng tự vuốt ve mình được. Chẳng phải chúng ta đang sống trong một thế giới phụ thuộc lẫn nhau sao? Nên mình nghĩ chúng ta cần cân bằng giữa việc một mình và cần người khác, vui với sự cô đơn lẫn vui khi có người ở bên. Tụi mình là giống loài không sống theo bầy đàn nhưng đã là cá thể trên hành tinh này thì chúng ta cần tương hỗ lẫn nhau, dù đôi khi việc đó ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc sống của ta ở cả phương diện tốt lẫn xấu.


Đăng trên khung cửa sổ

 

GIA ĐÌNH


Mẹ nói mình hồi nhỏ mình hay lên ngủ với mẹ, lớn rồi mình không lên nữa, rồi thì mình hết yêu mẹ rồi. Mẹ lầm to. Mình vẫn yêu mẹ lắm, mình vẫn thích nằm trên bếp quan sát mẹ làm đồ ăn, hay thấy mẹ nhặt rau thì xà vào nghịch, hay thấy ba đi làm về mình sẽ cụi ngay vào chân. Tờ mờ sáng mình sẽ nhảy lên giường gru gru 1 xíu, rồi cắn chân ba mẹ để ra dấu hiệu trời sáng rồi, mọi người chuẩn bị dậy đi thôi. Chỉ là cách yêu của mình đã khác đi vì mình đã thay đổi, nhưng không có nghĩa mình hết yêu. Chẳng phải con người cũng thay đổi sao? Hồi bé lúc nào cũng quấn lấy người lớn, lớn lên thì xa gia đình, thỉnh thoảng mới gặp nhau. Mẹ mình tuần nào rảnh cũng đều về nhà ông bà, dù chỉ là 1 buổi chiều tối thôi. Vậy nên mẹ giận lắm mấy lúc cậu hai đi chơi không về ăn cơm chung nguyên nhà chỉ vì cả 1 tháng mới có vài cái bữa ăn quay quần như vầy. Đợt trước mình thấy mẹ về khóc sưng cả mắt, chắc lại cãi nhau với bà rồi, thế mà tuần sau mẹ vẫn vui vẻ về nhà, còn mang quá trời đồ ăn trái cây về nữa. Vì gia đình thì luôn tha thứ cho nhau, đúng không?! Giống như có lần mình làm bể chậu cây trên bàn, mẹ tét mông mình quá trời, mắng mình, cái sau đó vài tiếng mình đang trốn đi ngủ thì mẹ lại hớt hải đi tìm mình. Ừ thì gia đình là vậy đó!



 

TỰ DO


Bạn hỏi mình có thích ra ngoài chơi không? Chắc chắn là có rồi, ngày nào mình cũng ra ngoài ban công ngắm nhìn các bạn chim bay lượn. Mình mê lắm, mình chỉ biết leo trèo chứ không bay được. Mình tự hỏi bầu trời ngoài kia có gì để các bạn chim chao lượn. Nhìn các bạn ấy thật tự do. Bố mẹ chỉ cho mình đi lại trong phòng, nhiều khi mình lén chạy ra ngoài rồi lại bị bắt vào. Nhưng nhỡ một ngày mình được tự do tung tăng đến nỗi đi lạc quên đường về như nhiều bạn mèo lạc khác thì mình cũng không thích. Có lẽ mình cần cả ràng buộc và tự do, ràng buộc cho mình cảm giác an toàn, yên tâm, còn tự do khiến mình được nổi loạn, được phiêu lưu, khiến mình còn được cảm thấy mình là chính mình.  Mình hay nghe nhiều con người than rằng tôi không tự do và bị ngột ngạt, trong khi họ có thể làm được bao nhiêu thứ họ muốn. Chắc là tự do họ nói đến không phải là tự do nhìn thấy được bằng mắt mà là tự do trong tâm trí.

 

Góc ban công nơi Đăng nhìn mây bay và ngắm chim bồ câu

 

LÀ CHÍNH MÌNH


Ba mẹ mình nói muốn làm một con mèo như mình. Còn mình thì muốn được làm người như ba mẹ mình. Mình muốn tự mua loại pate mình thích, tự lấy đồ ăn ra ăn, muốn ra ngoài đi đâu thì đi. Nhưng điều ấy không có nghĩa mình không thích làm một con mèo. Mình vẫn thích cuộc sống hiện giờ của mình, được bố mẹ yêu thương, quan tâm, không phải bận tâm lo lắng gì khác ngoài việc có một con gián chui góc phòng hay có được ăn pate loại mình thích không hay bố mẹ đã dọn nhà vệ sinh cho mình chưa. Mình nghĩ suy cho cùng làm người hay làm mèo thì cũng vậy thôi, quan trọng mình có sống đúng là một con mèo hay con người không, vì nếu mình cứ suy nghĩ mãi và cố sống như một con người thì mình không còn hạnh phúc nữa. Mình vẫn là một chú mèo Anh lông ngắn đáng yêu hơi ngờ nghệch, thích ăn pate ngon và thích ngủ, thích ra ngoài dạo, dù đôi lúc mình sẽ có thoáng suy nghĩ qua về cuộc đời mình và quan sát cuộc đời của bố mẹ mình.


Đăng khi là chính Đăng

 

TẬP TRUNG


Mình đã đang làm dở việc gì mà mình thích thì mình không muốn bị ai làm phiền đâu. Ví dụ như bữa trước mình thấy có con bọ nó chui vô khe gạch, mình đứng rình cho bọ chui ra để chơi, mà đang rình tự nhiên mẹ mình gọi mình ầm lên rồi chạy đến tìm mình xong còn bứng mình ra chỗ khác, cái xong mình phải chạy ra lại. Thật sự là không hiểu được. Sao lúc mẹ làm việc mình đâu có làm phiền gì đâu, cùng lắm mình nhảy lên máy tính mẹ ngó xem mẹ làm gì mà tập trung vậy rồi đi ra thôi mà. Thật là bất công. Mình nghĩ sự tập trung sẽ giúp chúng ta đạt được mục tiêu, gọi là tập trung cao độ đó. Chứ đang làm cái này chưa xong rồi làm cái khác thì có cái nào xong không?


Đăng và chú bọ cánh cam

 

THÍCH NGHI


Mọi người có sợ những thứ mới mẻ không? Mình thì có đó. Cái hôm dọn về nhà mới, mình cảm thấy vô cùng kinh khủng, mình không còn được dựa đầu trên ngách cửa nhà tắm ngủ nữa, hay nhìn thật rõ mấy chú chim đang chơi đùa nhà bên. Sao lại bắt mình sang một nơi mình không hề có một khái niệm hay quen biết gì vậy? Trả lại cho mình mùi sàn gỗ quen thuộc đi! Mình sợ lắm, mình chỉ biết chui dưới gầm sofa hơn 1 ngày liền mới chịu mò ra, dò dẫm từng ngóc ngách một, thì ra có 1 con mèo từng sống ở đây, mùi nó còn nồng nặc. Cái nệm mới thật dễ chịu nhưng thôi, mình không quen đâu, mình chỉ thử thôi. Ui cái ban công thật là to, nhìn xuống dưới thật sợ vì cao quá. Sợ quá, nghe tiếng động lạ, mình lại chạy ngay xuống dưới sofa vì đó là nơi duy nhất mình tin tưởng là an toàn vì mình ở đó hai mươi mấy tiếng rồi ấy.


Nhưng mà chỉ khoảng 1 tuần thôi là mình có thể quen ngay căn nhà mới này, biết toilet mình ở đâu, chỗ nào cào chân đã nhất, chỗ nào thích hợp để trốn ngủ thật yên tĩnh. Mình biết con người cũng phản ứng dữ dội với thay đổi lắm. Cái gì mới cũng thật đáng sợ, sự thay đổi làm mình chới với trong một lúc, nhưng phải chăng điều đó là cần thiết khi nhờ đó, mình phát hiện ra bao nhiêu điều tích cực mới mẻ mà mình chưa từng trải nghiệm qua, thậm chí nó có thể tốt hơn điều cũ. Như là mình siêu thích ban công căn nhà mới, rộng mát hơn, mình có thể nằm phơi mình cả ngày ở đây, mình có thể chạy nhảy qua những luống cỏ óng sương, thơm mát mùi ban mai.


Phải mất một thời gian để Đăng quen với nhà mới

 

VỎ BỌC


Mẹ rất hay thích cho mình mặc mấy chiếc áo rồi đội cái nón tai thỏ gì đó mà mình cực kỳ ghét. Mình thích cơ thể mình tự nhiên như vậy. Nhưng mà hình như con người thì họ quan trọng vẻ bề ngoài hay sao ấy. Mấy lần mình nghe mẹ nói áo này không hợp, váy này không vừa nữa, rồi mỗi lần ra ngoài mẹ phải đau đầu tìm quần áo. Mà mình thấy mẹ có mặc hay không mặc cũng vậy thôi mà, mẹ vẫn là mẹ, có khác chỉ là một lớp bao phủ bên ngoài khác thôi. Vì thế nên việc tốn công suy nghĩ cho mấy thứ ấy đối với mình là không cần thiết, như mình đâu cần quần áo mặc vì nó khó chịu vô cùng. Mình thích cảm giác được chạm vào lớp mền sofa êm ái, cụi vào lớp da mềm của ba mẹ mà nũng nịu, hay chà lưng vào cái chân ghế nhẵn nhụi dễ chịu. Những xúc chạm trực tiếp ấy khiến mình thoải mái và trở nên vô cùng gần gũi với những điều mình yêu mến. Tưởng tượng một ngày, ba mẹ không đến sờ cổ hay vuốt ve mình nữa, mình sẽ rất buồn vì đó là dấu hiệu của việc ba mẹ hết thương mình.


Đã bảo không thích đội tai thỏ rồi mà!

 

NHẠY CẢM


Mình là một con mèo cực kỳ nhạy cảm, dường như sự nhạy cảm đã ăn sẵn vào trong máu của mình. Chỉ cần một âm thanh lạ, một tiếng đóng cửa mạnh, một mùi hương thoang thoảng đã kích hoạt khứu thính giác và mình thì rơi vào trạng thái cảnh giác. Thói quen này khiến loài mèo chúng mình bị xếp vào nhóm dễ bị kích thích và sợ hãi. Ừ thì mình có sợ thật đấy nhưng bản năng đó giúp tụi mình sinh tồn. Chưa kể nó còn giúp mình đánh hơi được cảm xúc của mọi người xung quanh. Mình sẽ biết khi nào mẹ đang mắng mình, hay chỉ đơn giản đang đùa giỡn với mình. Ba mẹ mình đều không thích tiếng ồn quá lớn trừ những lúc đặc biệt, họ thích yên tĩnh y chang mình. Nhớ ở nhà cũ có mấy ông bà hay thích karaoke, mẹ mình phải đóng cửa suốt ngày vì chịu không nổi, làm mình không được ra ban công chơi. Mỗi lần mình muốn ngủ, chắc chắn mình sẽ tìm một chỗ ẩn náu thật là yên bình. Việc nhạy cảm mình nghĩ có hai mặt, nếu nhạy cảm quá mức mình sẽ tự tổn thương mình, nhạy cảm vừa phải giúp mình tự bảo vệ mình, hiểu mình và thế giới hơn.

Đăng chui gầm giường vì sợ

 

HƯỚNG NỘI


Mẹ nói mình là một con mèo hướng nội. Mình không phủ nhận, nhưng mình muốn đính chính lại, mình hướng nội khi cần và hướng ngoại với người mình đã thân. Tại sao mọi người hay bị kỵ dơ “hướng nội”, hướng nội có gì là xấu? Làm sao ta hiểu và yêu thương người khác nếu ta không hướng đủ lâu và sâu vào bên trong nội tâm của chính mình. Làm sao ta yêu người nếu chưa một lần thực sự yêu mình? Làm sao ta đủ mạnh mẽ trước những cơn dông bão bất ngờ, nếu không biết cách quay lại tìm bình yên ngay trong bản thân mình? Làm sao ta có thể chia sẻ hạnh phúc ra bên ngoài khi bên trong ta rối bời như dây nhợ? Mình thật sự may mắn khi có bố mẹ là những người hướng nội và linh hoạt khi cần. Họ không có nhiều bạn bè, giống như mình, nhưng khi đã thật sự chơi với ai, họ đều hết lòng. Mình không thích phải gồng mình vui vẻ với người lạ mỗi khi ba mẹ dẫn bạn bè về. Mình chỉ cảm thấy thoải mái chơi với bố mẹ mình thôi, còn người khác mình cần thời gian tìm hiểu, đừng cố ép mình phải tỏ ra vui thú với những giao tiếp xã hội đó, mình thảo mai không được. Tại sao chúng ta lại muốn được tất cả mọi người chấp nhận, không phải chỉ cần bản thân mình và 1 vài người thân là đủ sao? Mình cực kỳ lên án hành vi bố mẹ bắt ép mình ra tiếp khách cười cười xả lai để khách cưng nựng mà mình rất ghét việc ấy. Mình chỉ thư giãn và là chính mình với bố mẹ mình thôi, nằm mơ để người lạ thấy tướng nằm “chành dành” của mình, còn lại, mình cần thời gian để đánh giá mức độ có thể hòa hợp được. Như lúc về nhà ông bà ngoại, mình mất hẳn 2 hôm để quen được mọi người đấy. Hướng nội hay ngoại, hướng đông hay tây, nam hay bắc không quan trọng, quan trọng chúng ta được sống thật với mình và tôn trọng bản sắc cá nhân của mình.


Đăng hay trầm ngâm gì đó

 

LƯỜI

 

Mình hay bị nói là làm biếng, suốt ngày ngủ. Nhưng thực ra những lúc đó là những lúc mình cần sạc lại năng lượng, và mình cần một không gian yên tĩnh và không bị làm phiền. Nhưng ba mẹ chằng hiểu cho mình, cứ nhè lúc mình đang thiêm thiếp ngủ thì bế mình dậy và muốn mình chơi với họ. Mình thật sự không đồng ý việc này. Mình muốn mọi người phải tôn trọng sự riêng tư của mình khi mình cần như vậy. Phải chăng con người đã làm việc quá sức sao, việc nghỉ ngơi là đầu cân còn lại của cái cân năng lượng mà mọi người đã quá xem thường rồi. Hãy như mình, mệt thì nghỉ.


Đăng đi ngủ


Đừng đi châu Âu vì nghe nói móc túi giựt đồ nhiều lắm, còn bị chèo kéo mua đồ ký tên gây quỹ gì đó như lừa đảo


Đừng đi châu Âu vì đi du lịch như hành xác, đi bộ một ngày cả hơn 10K bước chân, đã vậy còn bị lạc đường nữa


Bị ốm mấy ngày đầu đến Paris nên nhìn phờ phạc
Bị ốm mấy ngày đầu đến Paris nên nhìn phờ phạc

Đi châu Âu làm gì khi mà nuốt không trôi mấy thứ dăm bông bánh mì trong khi cứ thèm đồ ăn ở Việt Nam

Bữa sáng điển hình tự chuẩn bị của mình - ăn nhiều thì thấy khô và khó nuốt
Bữa sáng điển hình tự chuẩn bị của mình - ăn nhiều thì thấy khô và khó nuốt

Đừng đi châu Âu vì tiền làm ra đã khó, đi một chuyến như vung tiền qua cửa sổ, gì cũng đắt đỏ hết


Đừng đi châu Âu khi phải đứng xếp hàng chen chúc chờ đợi mòn mỏi ở quán ăn siêu thị đặc biệt là các điểm tham quan khi thời gian là vàng là bạc


Hình ảnh quen thuộc khi đi siêu thị
Hình ảnh quen thuộc khi đi siêu thị

Đi châu Âu làm chi khi xung quanh mình toàn những gương mặt và giọng nói xa lạ, thèm một thanh âm từ quê hương của mình


Đứng đi châu Âu khi mình không chịu nổi cái giá buốt ở đó, trong khi quen mặc quần đùi áo sát nách tung tăng ở nhà


Đừng đi châu Âu vì chưa hiểu hết lí do vì sao nên đi châu Âu

 


Vì sao nên đi châu Âu?


Những địa danh thắng cảnh di sản chứng tích lịch sử trước đây mình chỉ toàn học trong sách vở thì nay được tận mắt chứng kiến, để thấy rằng con người thật phi thường và thiên nhiên thật vĩ đại đến nhường nào


Tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Mona Lisa
Tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Mona Lisa

Người xấu thì ở đâu cũng có cả, chỉ cần cẩn thận là có thể tận hưởng du lịch trọn vẹn (40 ngày mình đi chơi không bị móc túi gì cả)


Giao thông ở châu Âu siêu tiện mà an toàn nữa, đi bộ thì có khác gì tập thể dục mỗi ngày, và đi lại giữa các nước quá thuận lợi


Trên chuyến tàu từ Interlaken
Trên chuyến tàu từ Interlaken

Ẩm thực mới mẻ mà phong phú ở châu Âu, ngại gì không thử vì đâu phải lúc nào cũng được ăn một cái pizza đúng chất Ý hay croissant chuẩn hương Pháp


Chiếc bánh pizza ngon nhất tôi từng ăn ở Rome - topping đơn giản nhưng lớp bánh không thể mỏng giòn thơm hơn thế này
Chiếc bánh pizza ngon nhất tôi từng ăn ở Rome - topping đơn giản nhưng lớp bánh không thể mỏng giòn thơm hơn thế này

Tiền mua được trải nghiệm và tiền có thể kiếm lại từ đầu, nhưng không phải lúc nào thời gian và sức khỏe cũng cho phép mình trải nghiệm


Thời gian chờ đợi xếp hàng dạy ta sự kiên nhẫn và phần quả ngọt ngào sau đó chắc chắn sẽ bù đắp cho mình, bởi vì khi ấy, mọi nỗ lực đều xứng đáng


Da trắng da vàng da đen, tất cả chúng ta đều giống nhau và sự đa dạng văn hóa cho chúng ta biết rằng tuy khác nhau nhưng là một


Đâu phải lúc nào cũng được choàng khăn ấm, thở ra khỏi và cảm nhận tiết trời se lạnh đặc biệt ở một nơi xa, đi để thấy trân trọng cái nắng nơi nhà mình thật dễ chịu


Trùm kín người ở Versailles
Trùm kín người ở Versailles

Vậy đó, khi bạn sẵn sàng, tôi mong bạn cũng sẽ đặt chân để trải nghiệm vùng đất mới mang tên châu Âu.


 


Đầu tóc quần áo đượm mùi mồ hôi mùi dầu ăn nồng nặc, tay thoăn thoắt rửa xắt rau, đôi chân đứng bếp đã cả tiếng đồng hồ, suy nghĩ luẩn quẩn quanh việc món mới này không biết có thất bại không, làm nhanh còn làm việc khác, rồi tự nhiên bị đứt tay, lửa quá lố rồi. Đây là hình ảnh đứng bếp quen thuộc của tôi và nhiều người.


Việc làm bếp trên truyền thông trông rất nhẹ nhàng, tinh tế nhưng thực tế nó cũng áp lực và hao tổn tâm trí và cơ thể vật lý không kém gì việc chạy deadline ở công ty hay chạy marathon.


Ngày này, bước ra đường là quán này quán nọ, muốn ăn gì là có đấy nhưng tại sao chúng ta vẫn cần nấu ăn và học làm chủ căn bếp của mình?


Đầu tiên, bạn nấu gì thì bạn ăn nấy, nhưng ra quán người ta nấu gì bạn ăn nấy, bạn không có quyền lựa chọn và kiểm soát việc nấu ăn của người khác. Chưa kể đến việc quán dùng nguyên liệu không sạch, gia vị quá nhiều và bao nhiêu năng lượng tiêu cực họ có thể đã trút vào tô bún riêu của bạn. Còn tự tay nấu, bạn sẽ toàn tâm toàn ý chủ động chọn thứ tốt nhất vì thức ăn là năng lượng sống của chính bạn, tại sao lại để người khác quyết định. Nấu ăn một phần là tình yêu vị kỷ chân phương, vì bạn nuôi dưỡng cơ thể thế nào thì thể hiện tình yêu của bạn dành cho bạn ra sao. Chăm sóc bản thân tốt là cốt lõi của mọi sự phát triển.


Tổng thống hay giáo sư hay một đứa bé đều lớn lên từ căn bếp và nhờ căn bếp. Chắc vì thế mà chúng ta có một sự kết nối mãnh liệt với cái gọi là bữa cơm mẹ nấu. Đi ăn bao nhiêu nhà hàng sang trọng, bao nhiêu mỹ vị trên đời cũng chẳng sánh được với món canh món chả giản đơn mẹ làm. Cứ về nhà ăn cơm với mẹ là cảm thấy mọi thứ khác không quan trọng, hay trong một lúc bí ý tưởng món ăn, tiềm thức lại nhắc nhớ làm món ăn thời thơ ấu, mà có làm đi làm lại cũng không thể giống hoàn toàn hương vị mẹ làm, vì hương vị của mẹ là tình yêu thuần khiết. Thế mới nói, miếng ăn không chỉ giúp ta tồn tại, mà nó còn bắt rễ sâu giữa ta với gia đình, những người ta yêu thương và cuộc đời nói chung. Căn bếp có nổi lửa, gia đình mới hạnh phúc, hay con đường ngắn nhất đến trái tim là qua dạ dày là vì thế.



Cuối cùng, nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng nấu ăn giống như một việc thực hành tâm linh đối với tôi. Trước đây, tôi tìm đến nấu ăn đặc biệt những lúc đang căng thẳng, gồng mình. Tôi để cho đôi tay của mình điều khiển tâm trí, để vị giác khứu giác thính giác thị giác của tôi chìm đắm trong những món ăn mà vô tình quên đi vấn đề hiện tại. Cứ thế, căn bếp tràn ngập mùi thơm kéo tôi quay lại với chính tôi. Chắc là nấu ăn cũng như dạng thiền động giúp ta tập trung, tĩnh tâm. Giờ đây vào bếp thường xuyên hơn, mỗi lần nấu ăn là một lần thiền trong ngày với tôi. Điều quan trọng là trước khi xắn tay áo, hãy hít thở một vài hơi để lắng lại tâm trí rồi thả mình vào buổi niệm ca thơm phức này. Thức ăn chữa lành chúng ta, nấu ăn cũng thế.



Thế nhé, hãy trân trọng giữ gìn và sử dụng căn bếp của mình như trao thêm hơi thở cho cuộc sống của chính mình và những người xung quanh. Bạn là những gì bạn ăn và bạn cũng chính là những gì bạn nấu ăn.


OM!

© 2025 by Trang Ngo

LIVE - LOVE - LIBERATE

OM
    bottom of page